Danh sách Blog của Tôi

Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

Valentine muộn màng…

Nếu các bạn là fan ruột của bộ truyện trinh thám “Thám tử lừng danh Conan”, nếu bạn là fan của cô nàng Ran Mori nhân hậu đáng yêu, hoặc giả bạn không phải là fan của cả bộ truyện lẫn nhân vật này, dù bạn là ai, xin hãy thử vài phút ngắn ngủi thôi, đắm mình vào thế giới manga này, để cảm nhận và hiểu về Ran, nhân vật mà tôi yêu mến nhất trong bộ truyện nhé!

Trên đường đời dài đăng đẵng này, dù chỉ mới là 1 cô gái chuẩn bị bước sang tuổi 20, nhưng tôi đã chán ngấy đến tận cổ những tình cảm nhạt nhẽo mà giới trẻ ngày nay đang có. Cứ quen nhau đấy rồi lại chia tay nhau đấy, chẳng ai chịu ngưng lại dù chỉ vài giây để nghĩ suy, đâu mới là tình yêu mà mình theo đuổi cả đời? Và trên con đường mệt mỏi đó, tôi đã bắt gặp em, một bóng hình nhỏ nhoi nhưng can đảm chờ đợi, dù chỉ để nghe những suy nghĩ của người đó về mình.

Tình cảm của Shinichi và Ran thật trong sáng và đáng yêu. Họ bên nhau từ bé, thân thiết và thấu hiểu nhau, nhưng lẽ đời nào có ai ngờ trước. Họ phải xa nhau chỉ vì một phút tò mò của cậu bạn. Tình bạn bao lâu nay bỗng chốc bùng nổ, nó không còn đơn thuần chỉ là tình bạn nữa rồi… Người ta nói “Xa mặt cách lòng”, câu nói đó đúng với ai chứ tôi không thấy điều đó ở Ran. Mối quan hệ giữa Shinichi và Ran vốn chưa phải là bạn trai-bạn gái, một tên thám tử ngốc và một cô gái nhút nhát. Họ đâu dám thổ lộ tình cảm của mình với đối phương… Ngốc thật đấy! Shinichi, nếu tôi là cậu, tôi sẽ nắm lấy tay Ran và nói tôi yêu cô ấy, yêu cách cô ấy chờ đợi người mình yêu, yêu cách cô đanh đá, yêu cách cô dũng cảm, yêu cách cô nhân hậu, yêu cách cô đảm đang, yêu cách cô khóc, yêu cách cô cười,… bởi thế mà mỗi lần nhìn thấy giọt nước mắt lăn trên má cô vì nhớ thương cậu, tôi giận điên người…
Này, nói gì thì nói, tôi cũng vẫn là 1 cô gái 100%, tôi không phải là dạng “nửa vời” như một số bạn đã nhìn nhận đâu… Tôi đơn giản chỉ cảm phục trước tình yêu thầm lặng mà Ran giành cho Shinichi, điều đó đơn giản giống như Ran yêu Shinichi vậy. Mặc dù trên thực tế, trong bộ truyện manga, cô ấy vẫn chưa nói ra điều đó, nhưng nào có quan trọng gì, tôi biết cô ấy yêu cậu ấy, thế là đã đủ. Tôi vẫn còn nhớ 1 hình bóng bé nhỏ ngồi khóc trong phòng, trên tay cầm 1 hộp chocolate tự tay mình làm nhưng không dám đề tên “Món quà Valentine nếu không được gửi vào đúng ngày thì người nhận sẽ không thể thấu hiểu tấm lòng của người gửi. Bây giờ, cậu ấy ở đâu tớ còn không biết, làm sao mà có thể đề tên chứ?”

Valentine sẽ ấp áp lắm nếu có ai đó đi cạnh mình, dùng đôi bàn tay của người đó mà sưởi ấm cho đôi tay của mình… Những cặp tình nhân nào có ai biết rằng, Ran đang một mình ngồi trong phòng làm việc của ba, một mình ngồi lau nước mắt, rồi sau đó thiếp đi vì mệt mỏi… Ờ thì Shinichi đã nói gì với cô đâu. Ờ thì cô với Shinichi đâu có gì ràng buộc. Ờ thì đâu ai chắc rằng cuối truyện Shinichi sẽ quay trở về. Ờ thì…đâu ai biết trước được kết cục sẽ ra sao… Nhưng đối với Ran, điều đó có nghĩa lý gì đâu. Cô chỉ đơn giản là chờ đợi, chờ đợi như bản năng, để một ngày nào đó, khi cậu ấy trở về, cô sẽ hỏi cậu nghĩ gì về cô, và nếu cậu nói cậu chỉ xem cô là một người bạn, cậu đã có bạn gái thì tôi tin chắc Ran sẽ chúc phúc cậu ấy, sẽ quay đi không nói thêm lời nào, mặc cho nước mắt và máu rỉ trong tim… Tôi yêu Ran chính bởi vì cô quá đỗi nhân hậu và kiên cường.
Vẫn còn đó 1 ngày Valentine buồn, khi mà cô bạn thân của Ran đang vui vẻ với bạn trai của mình thì Ran lặng lẽ bước lên căn gác nhỏ. Bên ngoài cửa phòng, Shinichi đang đứng buồn bã… Vậy mới nói “Khoảng cách xa nhất chính là lúc anh đứng trước mặt em, mà em không biết rằng anh yêu em.” Chị bạn tôi đã nói thế này với tôi: Tình chỉ đẹp khi còn e ấp, một khi mọi việc đã vỡ lẽ thì tình cảm đó không còn đẹp đẽ như xưa nữa. Điều này cũng giống như câu hát “Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở” chăng… Ran và Shinichi đã có một mối tình đẹp, chính vì sợ làm hỏng mất tình bạn vốn có giữa mình và đối phương, chính vì sợ rằng đối phương sẽ từ chối nên chẳng ai dám mở lời. Người trong cuộc lúc nào cũng bối rối ngượng ngùng, khiến người ngoài cuộc như tôi đây phải “đau cái điền”.

Shinichi đã từng nói với 1 người bạn thế này: “Tớ không muốn nhìn thấy cô ấy khóc nữa. Thậm chí điều đó có nghĩa là tớ không còn địa vị trong trái tim cô ấy…” Nhưng nói ra miệng là như vậy, chứ thực tế thì bao lần Shinichi ghen vì có người khác theo đuổi Ran. Ghen cũng là 1 gia vị cho tình yêu, có tí chút thôi thì tình yêu sẽ càng thêm đẹp, phải không nhỉ? Trên thực tế thì dù đã 20 tuổi nhưng tôi vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào gọi là thật sự, thích sơ sơ thì nhiều lắm, nhưng khắc cốt ghi tâm thì vẫn chưa tìm ra. Ừ thì thuở nhỏ mong ước có người bạn thanh mai trúc mã giống như Shinichi và Ran, rồi thì dần dần, tình cảm của tôi chuyển hết cho Ran. Nếu Shinichi và Ran không hạnh phúc, thì trên đời này cũng chẳng còn có tình yêu đích thực nữa, tôi tin như vậy đấy! Thật vui vì Aoyama-sensei đã an ủi fan Ran chúng tôi bằng 1 lời "tỉnh tò" vô cùng dễ thương và hết đỗi thuộc về Shinichi dành cho Ran. “Những vụ án có tình cảm xen vào thì cả Sherlock Holmes cũng không giải được. Cậu là vụ án khó nhằn nhất mà tớ từng xử lý… Tình yêu là con số 0 ư? Tớ nói cho cậu biết, số 0 là nơi bắt đầu của mọi thứ, không có nó thì không thứ gì tồn tại cả.” Rất đẹp đúng không? Mối tình gần 15 năm của Shinichi và Ran (15 năm kể từ lần đầu bộ truyện xuất bản) đã có bước chuyển biến mới. Không còn là chàng bảo vệ nàng, nàng bảo vệ chàng (mà nàng thì không hay biết), nàng thì tiếp tục chờ đợi. Nhưng vẫn còn đó 1 ngày Valentine không có bóng dáng cậu ấy bên cạnh, bởi lẽ cậu có nguyên do riêng. Vẫn còn đó những xấu hổ ngượng ngùng khi cô nhận được lời tỏ tình từ cậu…. Vẫn còn nhiều cách trở ngăn cản Shinichi và Ran lắm…

Nhưng tôi tin, không chỉ mình tôi tin mà còn rất nhiều bạn bè fan Shin-Ran khác trên thế giới cũng tin, Shinichi và Ran sẽ hạnh phúc. Valentine sẽ vô cùng ấm áp…

Chúc mừng ngày Valentine…
Chúc mừng Shin-Ran, vì một cái kết đẹp...

5 nhận xét:

  1. =)) Cho e hỏi nàng 20 tuổi là nàng nào thế.Nói đi nói lại vẫn là Sa rang hae,Ram.Chúc e hạnh phúc phải ko

    P/s:Đại tẩu vs đại tỷ dịch đỉnh quá,mình có 1 cái fic dịch mãi chưa xong =))

    Trả lờiXóa
  2. Bài này là c viết bé cưng ơi ;))
    Nàng 20t là nàng QZ đây :))

    Trả lờiXóa
  3. “Những vụ án có tình cảm xen vào thì cả Sherlock Holmes cũng không giải được. Cậu là vụ án khó nhằn nhất mà tớ từng xử lý… Tình yêu là con số 0 ư? Tớ nói cho cậu biết, số 0 là nơi bắt đầu của mọi thứ, không có nó thì không thứ gì tồn tại cả.”
    Tập 72 thì phải :v :v

    Trả lờiXóa