Danh sách Blog của Tôi

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

Tự bút 17/2/2011 (QZ)

QZ, 1 lần thôi, xin hãy học cách giữ bình tĩnh. Cuộc sống vốn có rất nhiều… rất nhiều người và sự việc không theo ý mi, vậy thì làm gì khi gặp trường hợp đó chứ? Tức giận chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Khi bản thân mi tức giận, chính mi đã tự hủy hoại bản thân mình, chính mi đã tạo cơ hội cho người khác vào đục khoét đầu óc mình. Xin đừng như vậy… QZ hãy cố gắng lên, mỉm cười trước mọi việc, rồi sẽ nhận ra được điều tốt đẹp thôi, giống như Ran luôn mỉm cười trước khó khăn, giống như cô ấy, vậy thôi…

QZ, 1 lần thôi, xin hãy học cách tha thứ. Tha thứ cho người khác dù rằng họ không cần sự tha thứ của mi, tha thứ cho người khác bởi lẽ đó cũng chính là lúc mi tha thứ cho bản thân mi. Không thể nào sống vui vẻ được nếu trong lòng mi cứ nuôi 1 mối thù hận. Nhé, QZ… hãy tha thứ cho những người tổn hại đến thần tượng trong lòng mi, tổn hại đến lòng tự trọng của mi… dù rằng họ có thể làm cho mi khóc vì tổn thương, nhưng không được phép để họ làm cho mi thù hận… “Sự can đảm cho chúng ta sức mạnh làm điều đúng đắn. Mi không thể dùng nó để biện minh cho hành động làm tổn thương người khác như vậy.”..

QZ, 1 lần thôi, xin học cách can đảm như cô ấy, học cách yêu thương người khác như cô ấy. Ran là Angel trong lòng mi cũng vì lẽ đó cơ mà… Đừng vì người khác xỉa xói, mạt sát cô ấy mà tức giận. Angel của mi đâu cần người khác tức giận giùm mình. Nhớ không QZ? Trong Magic File 3, khi Daisuke true chọc cô ấy, mặc cho Sonoko chành hanh tức hộ, cô ấy vẫn mỉm cười… Thiên thần thánh thiện bởi lẽ họ không muốn làm tổn thương người khác vì những lời lẽ của mình, họ chỉ muốn giúp đỡ mọi người mà thôi… Ừ, thì hãy học như cô ấy, dù biết rằng mi sẽ chẳng bao giờ trở thành Angel đâu, nhưng ít ra, với tình yêu dành cho 1 angel, mi cũng sẽ…chết mà thanh thản vậy ^^

QZ, hãy ngoan… bước vào đời mà không tị nạnh, không hiềm khích. Dù ai nói xỏ xiên thế nào thì mi cũng vẫn là chính mi, không ai có thể thay đổi mi chỉ vì họ muốn vậy. Mi hãy vui vẻ và mỉm cười nhé…

Cảm ơn Ran Mori, vì tất cả những điều em đã dạy cho tôi. Em là nhân vật không có thực, giống như một giấc mơ, nhưng với tôi, điều đó đâu có nghĩa lý gì… Tôi yêu em đơn giản vì tôi yêu em… Cảm ơn 1 lần nữa vì em là chính bản thân em…cô bé ngốc ạ ^^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét