Danh sách Blog của Tôi

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

Tự bút 17/2/2011 (QZ)

QZ, 1 lần thôi, xin hãy học cách giữ bình tĩnh. Cuộc sống vốn có rất nhiều… rất nhiều người và sự việc không theo ý mi, vậy thì làm gì khi gặp trường hợp đó chứ? Tức giận chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Khi bản thân mi tức giận, chính mi đã tự hủy hoại bản thân mình, chính mi đã tạo cơ hội cho người khác vào đục khoét đầu óc mình. Xin đừng như vậy… QZ hãy cố gắng lên, mỉm cười trước mọi việc, rồi sẽ nhận ra được điều tốt đẹp thôi, giống như Ran luôn mỉm cười trước khó khăn, giống như cô ấy, vậy thôi…

QZ, 1 lần thôi, xin hãy học cách tha thứ. Tha thứ cho người khác dù rằng họ không cần sự tha thứ của mi, tha thứ cho người khác bởi lẽ đó cũng chính là lúc mi tha thứ cho bản thân mi. Không thể nào sống vui vẻ được nếu trong lòng mi cứ nuôi 1 mối thù hận. Nhé, QZ… hãy tha thứ cho những người tổn hại đến thần tượng trong lòng mi, tổn hại đến lòng tự trọng của mi… dù rằng họ có thể làm cho mi khóc vì tổn thương, nhưng không được phép để họ làm cho mi thù hận… “Sự can đảm cho chúng ta sức mạnh làm điều đúng đắn. Mi không thể dùng nó để biện minh cho hành động làm tổn thương người khác như vậy.”..

QZ, 1 lần thôi, xin học cách can đảm như cô ấy, học cách yêu thương người khác như cô ấy. Ran là Angel trong lòng mi cũng vì lẽ đó cơ mà… Đừng vì người khác xỉa xói, mạt sát cô ấy mà tức giận. Angel của mi đâu cần người khác tức giận giùm mình. Nhớ không QZ? Trong Magic File 3, khi Daisuke true chọc cô ấy, mặc cho Sonoko chành hanh tức hộ, cô ấy vẫn mỉm cười… Thiên thần thánh thiện bởi lẽ họ không muốn làm tổn thương người khác vì những lời lẽ của mình, họ chỉ muốn giúp đỡ mọi người mà thôi… Ừ, thì hãy học như cô ấy, dù biết rằng mi sẽ chẳng bao giờ trở thành Angel đâu, nhưng ít ra, với tình yêu dành cho 1 angel, mi cũng sẽ…chết mà thanh thản vậy ^^

QZ, hãy ngoan… bước vào đời mà không tị nạnh, không hiềm khích. Dù ai nói xỏ xiên thế nào thì mi cũng vẫn là chính mi, không ai có thể thay đổi mi chỉ vì họ muốn vậy. Mi hãy vui vẻ và mỉm cười nhé…

Cảm ơn Ran Mori, vì tất cả những điều em đã dạy cho tôi. Em là nhân vật không có thực, giống như một giấc mơ, nhưng với tôi, điều đó đâu có nghĩa lý gì… Tôi yêu em đơn giản vì tôi yêu em… Cảm ơn 1 lần nữa vì em là chính bản thân em…cô bé ngốc ạ ^^

Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Ran, I will be with you…

Link nguồn: http://conan-ly.5d6d.com/archiver/tid-19.html
Người dịch: Qiong Zhu

“I.Will.Be.With.You
Whenever.You.Are
Can.You.Feel…
My.Heart…”

Ran
Tớ hiểu mà,
Tớ đã biết từ lâu…
Rằng cậu nhớ tớ.
Tớ hiểu rất rõ cảm giác ấy…
Bởi vì… tớ cũng nhớ cậu.
Cho nên, tớ tuyệt đối không thể nói ra sự thật.
Phải như vậy là vì tớ phải lẩn trốn, quan trọng hơn là vì bảo vệ cậu.

Thế nhưng,
Hình ảnh cậu cô đơn đợi chờ mòn mỏi bên điện thoại,
Nụ cười kiên cường mà gượng gạo đó,
Giọt nước mắt lặng lẽ rơi đó,
Bất kể lòng mình đau nhói…
Tớ mệt mỏi lắm rồi.
Tớ thực sự chỉ muốn đứng thẳng dậy, chính miệng nói:
“Là tớ đây!”

Không thể đúng không?
Không thể.
Không thể!

Lúc tớ nhìn thấy cậu ,
Hết lần này đến lần khác lao vào nguy hiểm ,
Có có biết rằng, nhìn cậu như vậy tớ rất đau khổ không?
Cái cảm giác vừa khát khao nhưng lại phải chùn bước vì sợ hãi, cậu có hiểu không?
Tớ không muốn,
Không muốn cậu gặp bi kịch,
Không muốn thế giới đẹp đẽ như đồng thoại của cậu bị tan vỡ,
Không muốn lần này đến lần khác nhìn thấy cậu cười gượng,
Không muốn bầu trời rực rỡ sắc màu của cậu biến thành màu trắng xám.

Ran…
Bất kể xảy ra chuyện gì,
Mặc kệ gặp bao nhiêu người,
Không cần biết cậu và tớ biến thành người như thế nào,
Ran…

I.Still.Love.You
“All Cause I Love You”

Detective Conan Movie 14 (Part 3_End)

Phần 3:

Link nguồn: http://www.youtube.com/watch?v=wxKjMRsd38Q&feature=related

MC: Sensei đích thân vẽ Kid trong lần đầu tiên anh xuất hiện ở movie
Có nhớ k? trong tập “Magician of the Silver Sky”
Lúc máy bay sắp rơi xuống rồi, lúc Ran điều khiển máy bay thì Kid 1 mình nhảy xuống
Cố ý dùng bản thân dụ cảnh sát
Bởi vì cảnh sát sẽ đuổi theo mình, thế là có 1 con đường ánh sáng rồi
Thật là giỏi
Trong rạp xem phim ai cũng hét lên “Kid-sama!”
Thật khiến cho người ta kinh ngạc điều này chắc có gây phiền phức cho người khác chứ?
---
Sau cùng, vị trí cao nhất trong bảng xếp hạng thuộc về
Kudo Shinichi
Ra là vậy
Thật sự tôi rất do dự, nhưng điều quan trọng nhất là tình cảm mà cậu ấy dành cho Ran
Cho dù hy sinh bản thân cũng phải bảo vệ được Ran lẫn cảm xúc của cô ấy
Tôi rất muốn qua lại với cậu ấy
Với Shinichi?
Rất muốn qua lại với cậu ấy.
Qua lại?
Ran ơi…!
Ah.. Ran cũng đang ở đây.
Ran: ch-chuyện đó…em chẳng có thích cậu ta tí nào
MC: Chết rồi…chuyện này…
Nhất định là vừa nói vừa bóp nát 1 trái táo đúng k?
Giống vầy nè
Giống như là muốn đánh nhau á
Ran, em thích Shinichi đúng k?
Ran: làm gì có.
MC: có mà
Ran: không có mà
Bởi vì, có Conan-kun ở đây
Conan: Ran-neechan, chị đỏ mặt rồi kìa.
MC:
đáng yêu thật
Conan: ey, tại sao em k được xếp vào bảng xếp hạng đó vậy?
MC: vì Conan được xếp thứ 2 trong bảng xếp hạng xấu trai của anh [tên]
Xếp cái đầu cậu ấy
Đợi chút đã, tờ áp phích cho bộ phim lần này
Có 1 điểm rất thu hút người khác, Ran và Kid
Điểm này không ổn rồi
Mọi người nhìn xem
Đó là phi thuyền gặp nạn
Là phi thuyền gặp nạn á hả?
Tôi có chú ý điểm này, xem ở đây này
Kid: tôi cũng sẽ lấy đi viên ngọc quý của cậu
MC: wahaaaa… nguy hiểm quá, làm sao đây
Đừng mà đừng mà
Đã đến cái khoảng cách này rồi, nam thanh nữ tú chẳng ai ngừng lại nổi đâu
Gì mà nam thanh nữ tú chứ
Ngừng không được mà
Quả nhiên viên ngọc quý Kid nói chính là Ran
Chết rồi, mau mau đến rạp chiếu phim xác thực lại thôi
Kid: vẫn k nhận ra tớ là ai à?
Heiji: tay chân tên đó cũng lanh lẹ gớm
Kid: tôi cũng sẽ lấy đi viên ngọc quý của cậu

DC Movie The lost ship in the Sky
Heiji: đợi tin tốt lành của tớ đi
MC: thưởng thức phương pháp Conan
Cuối cùng sẽ do anh [tên] giới thiệu những cảnh làm nên danh tiếng của DC movie
Tôi cảm thấy, movie 1 là bộ phim có thể lưu danh trong lịch sử điện ảnh đó
Conan đấu với tội phạm cài bom
Còn Ran hoàn toàn k biết j vẫn đi xem phim
Tuy rằng vụ án đã giải quyết, nhưng rạp chiếu phim thì bị đặt bom
Ran đang trong tình trạng nguy cấp nhất
Cuối cùng bom chỉ còn 2 dây xanh-đỏ
Cắt đúng 1 trong 2 sợi dây thì được cứu, cắt sai thì bom nổ
Cảnh này là cao trào của tập phim
Lúc đó Ran và Conan cách nhau 1 bức tường nhưng có khả năng chết cùng nhau rồi
Rốt cuộc phải cắt dây nào đây
Ran đã nói rằng “màu đỏ là màu may mắn của tớ”
Tên tội phạm thì…
Mau xem thôi!
Cuối cùng xảy ra chuyện gì
Chúng ta hãy còng xem lại cảnh phim anh [tên] tin tưởng
Có thể lưu danh trong lịch sử điện ảnh nhé
Conan: Chết tiệt, rốt cuộc là dây nào
Màu đỏ hay mày xanh, rốt cuộc là dây nào
Đúng rồi… sinh nhật
Ran: Happy birthday, Shinichi
Có thể ngày mai tớ cũng k có cơ hội để nói câu đó với cậu nữa
Conan: Ran..
Cắt đi, chọn màu mà Ran thích rồi cắt
Ran: nhưng mà, lỡ cắt sai thì sao
Conan: dù sao cũng chết, nếu có chết, chúng ta sẽ chết cùng nhau
Ran: Shinichi
Shinichi
Conan: phải rồi, anh Shinichi nói là anh ấy thắc mắc
“Anh cứ nghĩ Ran sẽ cắt dây màu đỏ”
“Tại sao cô ấy lại cắt dây xanh chứ?”
Ran: bởi vì chị k muốn cắt dây đỏ đâu
Vì biết đâu, sợi dây màu đỏ đó, đang nối Shinichi và chị

MC: đáng yêu thật
Lần đầu tiên tôi cùng con gái đi xem bộ phim này
Tôi cứ tưởng con gái sẽ khóc trước tôi
Kết quả là tôi khóc trước
Đoạn này đúng là hay thật
Bộ phim k chỉ nên để trẻ em xem
Tôi cũng muốn người lớn cùng xem
Đúng là người lớn lẫn trẻ nhỏ đều có thể thưởng thức
Bởi vì có rất nhiều khó khăn trong phim
Conan k chỉ là 1 bộ phim hoạt hình
Đúng là như vậy
Tôi cảm thấy Conan giống như câu chuyện của 男はつらいよ vậy
男はつらいよ là j?
Đó là bộ phim điện ảnh dài nhất lịch sử Nhật Bản, đã có 48 tập rồi.
Thực sự thì cũng muốn Conan kéo dài lâu như vậy đó
Tôi cứ nghĩ chắc chắn sẽ cắt dây đỏ, bởi vì thích màu đỏ mà
Tôi vô tình phát hiện bộ phim “truyền thuyết dây đỏ”
Phát hiện trên đó viết tên của 2 diễn viên lồng tiếng cho Conan và Ran
Đúng rồi/Cô Takayama và cô Yamazaki
Chi tiết nhỏ xíu như thế này
Phải chú ý kỹ lắm mới phát hiện ra đúng k
Tôi cảm thấy Aoyama sensei đã vược qua cả Hitchcock rồi (Hitchcock là 1 đạo diễn người Anh, rất nổi tiếng, có thể search ở google)
Tôi nghĩ là vượt xa luôn rồi ấy
---
Bị các phần tử khủng bố đánh cắp vi khuẩn gây bệnh
Hơn nữa chúng còn nhét trên phi thuyền rất nhiều đạn dược
DC Movie The lost ship in the sky

Lần này 2 vị đảm nhận việc lồng tiếng sẽ cung cấp thêm vài thông tin cho chúng ta
Chào mọi người , tôi là Yuuki Maomi
Tôi là Oohashi Nosomi
Lần này chúng tôi đảm nhận việc lồng tiếng các nhân vật trong M14
Nosomi nghĩ bộ phim này điểm đáng theo dõi là điểm nào?
Conan và Kid đấu trí với nhau trên phi thuyền ạ
Trong bộ phim The lost ship in the Sky kỳ này
Những phần tử khủng bố sẽ uy hiếp cả phi hành thuyền lớn nhất thế giới
Conan và Kid dùng trời xanh làm vũ đài
Dùng trí thông minh mở ra 1 trận chiến
Trong bộ phim, liệu có đan xen thêm những cảnh tình cảm của Ran và Kid hay không
Có quá nhiều điểm thu hút đáng để xem quá đi
Bây giờ tôi k thể nói cho mọi ng biết được, xin hay nhanh tay lẹ chân đến rạp chiếu phim mà theo dõi nha
Mọi người nhất định phải đi xem đó nha
---
Conan, Ran, xin giới thiệu 1 chút đi
Conan: Trong bộ phim lần này
Vì bảo vệ thứ quan trọng nhất nên em phải cố gắng hết sức mình
Xin mọi người đón xem
Ran: trong phim, Kid…Kid… hắn…
Hắn rất sôi động. Xin hãy đón xem

MC: Nhưng mà, Ran không phải sẽ thích Kid đó chứ?
Đợi chút đã[Ran:] không có chuyện đó đâu ạ
Bộ phim Thám tử lừng danh Conan “Con thuyền gặp nạn”
Trên phi thuyền mở ra trận chiến với bọn khủng bố
Conan gặp nguy hiểm thập tử nhất sinh
Vẫn còn một cuộc chiến trí tuệ khác của Conan với Kid được diễn ra
Đảm bảo các bạn sẽ mê mẩn
Còn nữa, nói không chừng, trái tim của Ran-chan sẽ bị Kid cướp đi
Làm sao bây giờ…
Mọi người nhất định không thể bỏ lỡ đó
Bộ phim "The lost ship in the sky"
Hy vọng các bạn đón xem.

Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

Valentine muộn màng…

Nếu các bạn là fan ruột của bộ truyện trinh thám “Thám tử lừng danh Conan”, nếu bạn là fan của cô nàng Ran Mori nhân hậu đáng yêu, hoặc giả bạn không phải là fan của cả bộ truyện lẫn nhân vật này, dù bạn là ai, xin hãy thử vài phút ngắn ngủi thôi, đắm mình vào thế giới manga này, để cảm nhận và hiểu về Ran, nhân vật mà tôi yêu mến nhất trong bộ truyện nhé!

Trên đường đời dài đăng đẵng này, dù chỉ mới là 1 cô gái chuẩn bị bước sang tuổi 20, nhưng tôi đã chán ngấy đến tận cổ những tình cảm nhạt nhẽo mà giới trẻ ngày nay đang có. Cứ quen nhau đấy rồi lại chia tay nhau đấy, chẳng ai chịu ngưng lại dù chỉ vài giây để nghĩ suy, đâu mới là tình yêu mà mình theo đuổi cả đời? Và trên con đường mệt mỏi đó, tôi đã bắt gặp em, một bóng hình nhỏ nhoi nhưng can đảm chờ đợi, dù chỉ để nghe những suy nghĩ của người đó về mình.

Tình cảm của Shinichi và Ran thật trong sáng và đáng yêu. Họ bên nhau từ bé, thân thiết và thấu hiểu nhau, nhưng lẽ đời nào có ai ngờ trước. Họ phải xa nhau chỉ vì một phút tò mò của cậu bạn. Tình bạn bao lâu nay bỗng chốc bùng nổ, nó không còn đơn thuần chỉ là tình bạn nữa rồi… Người ta nói “Xa mặt cách lòng”, câu nói đó đúng với ai chứ tôi không thấy điều đó ở Ran. Mối quan hệ giữa Shinichi và Ran vốn chưa phải là bạn trai-bạn gái, một tên thám tử ngốc và một cô gái nhút nhát. Họ đâu dám thổ lộ tình cảm của mình với đối phương… Ngốc thật đấy! Shinichi, nếu tôi là cậu, tôi sẽ nắm lấy tay Ran và nói tôi yêu cô ấy, yêu cách cô ấy chờ đợi người mình yêu, yêu cách cô đanh đá, yêu cách cô dũng cảm, yêu cách cô nhân hậu, yêu cách cô đảm đang, yêu cách cô khóc, yêu cách cô cười,… bởi thế mà mỗi lần nhìn thấy giọt nước mắt lăn trên má cô vì nhớ thương cậu, tôi giận điên người…
Này, nói gì thì nói, tôi cũng vẫn là 1 cô gái 100%, tôi không phải là dạng “nửa vời” như một số bạn đã nhìn nhận đâu… Tôi đơn giản chỉ cảm phục trước tình yêu thầm lặng mà Ran giành cho Shinichi, điều đó đơn giản giống như Ran yêu Shinichi vậy. Mặc dù trên thực tế, trong bộ truyện manga, cô ấy vẫn chưa nói ra điều đó, nhưng nào có quan trọng gì, tôi biết cô ấy yêu cậu ấy, thế là đã đủ. Tôi vẫn còn nhớ 1 hình bóng bé nhỏ ngồi khóc trong phòng, trên tay cầm 1 hộp chocolate tự tay mình làm nhưng không dám đề tên “Món quà Valentine nếu không được gửi vào đúng ngày thì người nhận sẽ không thể thấu hiểu tấm lòng của người gửi. Bây giờ, cậu ấy ở đâu tớ còn không biết, làm sao mà có thể đề tên chứ?”

Valentine sẽ ấp áp lắm nếu có ai đó đi cạnh mình, dùng đôi bàn tay của người đó mà sưởi ấm cho đôi tay của mình… Những cặp tình nhân nào có ai biết rằng, Ran đang một mình ngồi trong phòng làm việc của ba, một mình ngồi lau nước mắt, rồi sau đó thiếp đi vì mệt mỏi… Ờ thì Shinichi đã nói gì với cô đâu. Ờ thì cô với Shinichi đâu có gì ràng buộc. Ờ thì đâu ai chắc rằng cuối truyện Shinichi sẽ quay trở về. Ờ thì…đâu ai biết trước được kết cục sẽ ra sao… Nhưng đối với Ran, điều đó có nghĩa lý gì đâu. Cô chỉ đơn giản là chờ đợi, chờ đợi như bản năng, để một ngày nào đó, khi cậu ấy trở về, cô sẽ hỏi cậu nghĩ gì về cô, và nếu cậu nói cậu chỉ xem cô là một người bạn, cậu đã có bạn gái thì tôi tin chắc Ran sẽ chúc phúc cậu ấy, sẽ quay đi không nói thêm lời nào, mặc cho nước mắt và máu rỉ trong tim… Tôi yêu Ran chính bởi vì cô quá đỗi nhân hậu và kiên cường.
Vẫn còn đó 1 ngày Valentine buồn, khi mà cô bạn thân của Ran đang vui vẻ với bạn trai của mình thì Ran lặng lẽ bước lên căn gác nhỏ. Bên ngoài cửa phòng, Shinichi đang đứng buồn bã… Vậy mới nói “Khoảng cách xa nhất chính là lúc anh đứng trước mặt em, mà em không biết rằng anh yêu em.” Chị bạn tôi đã nói thế này với tôi: Tình chỉ đẹp khi còn e ấp, một khi mọi việc đã vỡ lẽ thì tình cảm đó không còn đẹp đẽ như xưa nữa. Điều này cũng giống như câu hát “Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở” chăng… Ran và Shinichi đã có một mối tình đẹp, chính vì sợ làm hỏng mất tình bạn vốn có giữa mình và đối phương, chính vì sợ rằng đối phương sẽ từ chối nên chẳng ai dám mở lời. Người trong cuộc lúc nào cũng bối rối ngượng ngùng, khiến người ngoài cuộc như tôi đây phải “đau cái điền”.

Shinichi đã từng nói với 1 người bạn thế này: “Tớ không muốn nhìn thấy cô ấy khóc nữa. Thậm chí điều đó có nghĩa là tớ không còn địa vị trong trái tim cô ấy…” Nhưng nói ra miệng là như vậy, chứ thực tế thì bao lần Shinichi ghen vì có người khác theo đuổi Ran. Ghen cũng là 1 gia vị cho tình yêu, có tí chút thôi thì tình yêu sẽ càng thêm đẹp, phải không nhỉ? Trên thực tế thì dù đã 20 tuổi nhưng tôi vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào gọi là thật sự, thích sơ sơ thì nhiều lắm, nhưng khắc cốt ghi tâm thì vẫn chưa tìm ra. Ừ thì thuở nhỏ mong ước có người bạn thanh mai trúc mã giống như Shinichi và Ran, rồi thì dần dần, tình cảm của tôi chuyển hết cho Ran. Nếu Shinichi và Ran không hạnh phúc, thì trên đời này cũng chẳng còn có tình yêu đích thực nữa, tôi tin như vậy đấy! Thật vui vì Aoyama-sensei đã an ủi fan Ran chúng tôi bằng 1 lời "tỉnh tò" vô cùng dễ thương và hết đỗi thuộc về Shinichi dành cho Ran. “Những vụ án có tình cảm xen vào thì cả Sherlock Holmes cũng không giải được. Cậu là vụ án khó nhằn nhất mà tớ từng xử lý… Tình yêu là con số 0 ư? Tớ nói cho cậu biết, số 0 là nơi bắt đầu của mọi thứ, không có nó thì không thứ gì tồn tại cả.” Rất đẹp đúng không? Mối tình gần 15 năm của Shinichi và Ran (15 năm kể từ lần đầu bộ truyện xuất bản) đã có bước chuyển biến mới. Không còn là chàng bảo vệ nàng, nàng bảo vệ chàng (mà nàng thì không hay biết), nàng thì tiếp tục chờ đợi. Nhưng vẫn còn đó 1 ngày Valentine không có bóng dáng cậu ấy bên cạnh, bởi lẽ cậu có nguyên do riêng. Vẫn còn đó những xấu hổ ngượng ngùng khi cô nhận được lời tỏ tình từ cậu…. Vẫn còn nhiều cách trở ngăn cản Shinichi và Ran lắm…

Nhưng tôi tin, không chỉ mình tôi tin mà còn rất nhiều bạn bè fan Shin-Ran khác trên thế giới cũng tin, Shinichi và Ran sẽ hạnh phúc. Valentine sẽ vô cùng ấm áp…

Chúc mừng ngày Valentine…
Chúc mừng Shin-Ran, vì một cái kết đẹp...

Thơ tự sáng tác :))

Ran Angel
Dù ai nói xỏ nói xiên,
Lòng ta vẫn vững như kiềng 3 chân.
Kiếp này chỉ có mình Ran,
Nguyện yêu, nguyện sống như nàng Mori.
Ta yêu vì bản thân em,
Trong sáng, vô tư, chẳng lem bụi đời.
Mặc người mãi chày miết chiết,
Đời đời kiếp kiếp yêu miết em thôi.
Thế nhé thiên thần của tôi,
Em hạnh phúc nhé, suốt đời luôn nghe...

Tôi mãi yêu em, Ran Angel!
[QZ]

Detective Conan Movie 14 (Part 2)

Phần 2:
Link nguồn: http://www.youtube.com/watch?v=yqvRQ-zF_u8&feature=related

Bị các phần tử khủng bố đánh cắp vi khuẩn gây bệnh
Hơn nữa chúng còn nhét trên phi thuyền rất nhiều đạn dược
Cuộc chiến sinh tử chính thức bắt đầu.
DC Movie The lost ship in the sky

MC: thưởng thức phương pháp Conan nhé
Tiếp theo là anh [tên] giới thiệu “Truyền thuyết siêu nhân của Ran” [cái tên nghe bùn cười quá ^^]
Ran là quán quân cuộc thi Karate toàn vùng, vô cùng mạnh mẽ
Mọi người đều biết đúng k?
Có rất nhiều thước phim k thể quên được
Chính xác là như vậy
Xem cái này đi
Shin: đâu phải lỗi của tớ, tại trình độ ba cậu có vần đề đó chứ
MC: còn cười kìa chính là lúc này
Nhìn kìa, cột điện hư rồi
Xem kìa, còn là tay trái k thuận nữa chứ
Chính là quyền anh rồi
Đáng nhớ thật bị dao công kích
Mau nhìn xem, dao làm sao mà bị gãy?
Gãy rồi… đá gãy rồi kìa!
Mời quý vị xem, đây chính là sức mạnh đã phá hủy cây cột điện đó
Thật là mạnh mẽ
Cái này cái này mới là kỳ tích
Nhìn sự chú ý của cô ấy kìa
Chuyện này có xảy ra không?
Không phải chứ , Không phải chứ
K phải là thật chứ?
Không phải chứ
Nhìn xem kìa
Tôi cảm thấy rất khó làm được chuyện đó
Thật sự mạnh mẽ như vậy
Tôi đang nghĩ nếu Ran mà mang giày tăng lực
Vậy thì thế giới chết chắc rồi
Chắc chắn là tàn luôn
Hay chúng ta đi hỏi Ran đi
Thiệt k đó?
MC: Ran, tại sao em lại mạnh mẽ như vậy?
Ran: Hai! C-chuyện đó… em thật sự đã làm sao?
MC: đúng rồi, em làm đó
Ran: em cứ lao vào thôi, chẳng nhớ rõ nữa
MC: cây cột điện vỡ tan tành rồi
(Ran: Hai!)
MC: em bồi thường cho nhà nước bao nhiêu tiền vậy?
K bồi thường là chắc rồi
Chắc là phải bồi thường nhiều lắm nhỉ
Không có đâu
Ran: em chạy trốn ạ! [hahaha… Ran neechan ơi ^^]
MC: vậy cũng tính là trẻ em ngoan đó hả?
Anh [tên] có 1 vấn đề muốn hỏi Ran
MC: em thường chơi đùa với lũ trẻ đúng không?
Ran: Hai!
MC: chơi với lũ nhóc thám tử
Ran: Hai!
MC: anh cảm thấy váy của em ngắn quá
Coi kìa, có thể thấy hết đó
Conan-kun có thể thấy hết đó
Conan: em không có nhìn
Ran: vì váy ngắn thì dễ đá hơn ạ!
MC: sao em lại có thể dựa vào việc dễ đá hay không mà lựa váy chứ? E rằng Mitsuhiko thỉnh thoàng nhìn trộm.
Mistu: em không có nhìn
MC: cảm giác giống như là đang nhìn ý
Rất giống rất giống
Áo tắm của em cũng gợi cảm lắm mà việc này đối với việc giáo dục cho trẻ em không có lợi đâu
Ran: Hai!
Conan: Ran neechan, sau này đừng mặc áo tắm nữa
MC: dễ thương quá!
Conan và Ran cũng từng tắm chung đúng k?
Conan (nói khẽ): được rồi mà, đừng có nói chuyện này…
MC: chắc chắn là chỗ nào cũng nhìn thấy hết rồi
Conan: em không có nhìn
Ran: là như vậy thật sao?
Conan: k có k có k có…

MC: Nhìn xem Conan ngượng đến bốc khói kìa. [câu này là chế] ^^
Trước đó là hình sóng nước
Bây giờ là thế này nè…
---
MC: Movie lần này có cảnh Ran đánh Kaito k vậy?
Ran: lần này k có đánh ạ! Nhưng trên 1 phương diện khác lại rơi vào “nguy hiểm” ạ.
MC: phương diện khác à?
Ran: Hai! Là sai lầm cả đời người đấy ạ!
MC: Đợi 1 tí. Sai lầm cả đời người ư?
Đây có thể là chuyện gì chứ?
Ran: mọi người xem phim thì sẽ rõ thôi ạ!
MC: đạp bẹp dí ông chú say rượu chứ j?
K phải đâu
***
Bị các phần tử khủng bố đánh cắp vi khuẩn gây bệnh
Cuộc chiến sinh tử chính thức bắt đầu.
Kid: tôi cũng sẽ cướp đi viên ngọc quý của cậu (cậu là Conan)
Ran: sao lại…? Tại sao..?
DC Movie The lost ship in the sky

MC: Tìm hiểu phương pháp của Conan
Tiếp theo cô [tên] sẽ giới thiệu bảng xếp hạng các anh chàng đẹp trai
Có hồi hộp k?
Vì tôi cũng là con gái mà
Đúng rồi
Xin lỗi
Em và chúng tôi không giống nhau, vì thể diện của phụ nữ, làm ơn đừng vào chốn này
Bảng xếp hạng các anh đẹp trai vị trí thứ 3
Là Hattori Heiji
Heiji đứng thứ 3 sao?
Còn muốn cao hơn sao?
Cậu ấy rất có sức hút
Bình thường thì nhiệt tình sôi nổi lại thường hay nhớ đến bạn gái
Cậu ấy với Shinichi không giống nhau nhỉ
Cậu ấy thường đưa Kazuha cùng ra ngoài
Thường ở bên nhau, k phải sao? Điểm này rất tuyệt
Tiếp theo của bảng xếp hạng anh đẹp trai vị trí thứ 2
Kaito Kid
Kid đứng thứ 2 sao? Tôi nghĩ phải là thứ nhất ấy
Tôi cũng phân vân lắm cuối cùng quyết định là thứ 2
Ban đầu cảm thấy Kid rất đẹp trai, chính là những lúc cậu ấy biểu diễn
Đại loại là: Chỉ có Kid mới làm như vậy thôi
Hôn trên mu bàn tay người khác
Những đoạn như vậy đều rất thu hút người khác
Ayumi: ông là ai? Có phải là Ngài ma cà rồng k?
Kid: không
Chỉ là anh bay mệt quá, đến đây nghỉ ngơi 1 tí thôi
Anh chỉ là 1 ảo thuật gia

MC: ahhhhhhh… tôi cũng muốn
Phong độ thật đấy
Kid: Ladies and gentlemen
Biểu diễn bắt đầu
MC: thật là đẹp trai
Kaito đáng lý ra là manga mà Aoyama sensei muốn vẽ nhất
Thật sao?
Aoyama sensei thật ra rất thích Lupin
Muốn vẽ manga về trộm cắp, thế là Magic Kaito ra đời.
Vẽ xong Magic Kaito rồi thì phải có 1 người đi bắt hắn
Chính thế mà có Conan trong tờ tạp chí nhiều kỳ Shonen Sunday
Vậy là k có Kid thì k có Conan rồi?
Phải đó, rất có khả năng đó
Nghe nói cảnh nhảy tới Ayumi-chan là do Aoyama sensei đích thân vẽ
Có thể nhận ra tầm quan trọng rồi
Sensei đích thân vẽ Kid trong lần đầu tiên anh xuất hiện ở movie
Có nhớ k? trong tập “Magician of the Silver Sky”
Lúc máy bay sắp rơi xuống rồi, lúc Ran điều khiển máy bay thì Kid 1 mình nhảy xuống
Cố ý dùng bản thân dụ cảnh sát
****

Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2011

Thông tin mới về M15-DC

http://www.conan-movie.jp/information/secret_night.html

Theo thông tin thì 1 vé cho đêm 15/04/2011 (trước ngày công chiếu M15) có giá 2000 yên. Muốn có được vé, khán giả phải hoàn tất postcard kèm theo có đầy đủ thông tin + may mắn. Vé chỉ được bán cho khán giả nào may mắn được chọn. Hy vọng buổi trình diễn này sẽ được post lên youtube (và có sub ^^)

Đón xem nhé! ^^

Detective Conan Movie 14

Note: lời của MC thì không phân biệt, chỉ ghi duy nhất 1 chữ MC. Lời của các nhân vật khác như Ran, Conan, Kid thì sẽ ghi rõ. Mỗi 1 đoạn sub của clip sẽ được ghi cách dòng để tiện theo dõi.

Phần 1:

Link nguồn: http://www.youtube.com/watch?v=ikRmjaT2dRo&feature=related

Phi thuyền bị chứa rất nhiều đạn dược
Sao lại thế này?
Mục đích của những phần tử khủng bố thật ra là….
Tiếp đó
Tôi cũng sẽ lấy đi viên ngọc quý của cậu
phiên bản phim thám tử lừng danh Conan
Phi thuyền gặp nạn [The lost ship in the sky]
Shinichi
Cuộc hội ngộ của những nghệ nhân yêu mến Conan
Bộ phim Thám tử lừng danh Conan “Con thuyền gặp nạn”
Thưởng thức toàn cảnh các phương pháp
Bắt đầu thôi ~

MC: tôi là MC, tên […], xin chỉ giáo.
Xin hãy quan tâm
Tiết mục tuần này của chúng tôi là để các vị khách mời yêu thích Conan
Giới thiệu trước công chúng sức mạnh của Conan
Sau đó là những quan điểm về movie mới nhất (Movie 14) để giới thiệu với mọi người
Các vị khách giới thiệu với mọi người lần này chính là
Những người yêu mến Conan trong giới giải trí
Hy vọng các bạn đem hết tất cả sự yêu mến, hồi ức, kiến thức của mình về Conan
Chia sẻ hết với mọi người
Please!
***
Anh [tên…] sẽ giới thiệu cho chúng ta về những bí ẩn trong các thiết bị Conan sử dụng
Trước tiên chính là đôi giày tăng lực quen thuộc
MC: Đôi giày tăng lực thông qua việc kích thích huyệt vị dưới bàn chân
Để đạt đến mục đích nâng cao lực của bàn chân
Thật ra không phải do đôi giày lợi hại?
Đúng vậy!
Là dựa vào huyệt vị sao?
Phải do huyệt vị!
Ủa vậy là, không cần dùng giày tăng lực, tìm cao thủ đến kích thích huyệt vị là xong chứ j?
Vậy phải xem người đó là ai đã.
Lợi hại thiệt đó xem trong tập 1
Lúc lần đầu tiên đôi giày tăng lực xuất hiện
Điều chỉnh tới “mức trung bình” đúng k?
Điều chỉnh tới mức trung bình sau đó đá 1 cái
Lập tức xuyên qua cầu môn, rồi còn đá đổ hết tất cả cây cối đằng sau đó
Nếu mà dùng mức lớn nhất thì sao? E rằng cả trái đất cũng hỏng nốt
Mức cao nhất là toi rồi
Đúng rồi đó vậy thì chết chắc
Cho nên bình thường chỉ dùng mức trung bình
Có lúc hạ gục kẻ địch thì cũng chỉ là đá bình thường đó thôi
Cho nên tôi cảm thấy quan trọng nhất vẫn là bản thân Conan
Trong vụ “The Phantom of Beika Street” (M6)
Họ đã dùng máy thời gian dịch chuyển đến Châu Âu cổ xưa
Lúc đó thì k thể dùng giày tăng lực
Bởi vì xuyên qua thời gian, đôi giày sẽ trở nên bình thường hóa
Conan vẫn tưởng đó là giày tăng lực, thế là chơi 1 đá
Kết cục là phải hét toáng lên “Đau quá!”
Ran: Em k sao chứ, Conan-kun?
Hai: xem ra trong trò chơi thì không dùng được rồi.

MC: kiến thức bình thường trong điện ảnh toàn bộ bị lật đổ cả rồi
Một chi tiết rất nhỏ thôi mà
Nhỏ á hả?
***
Tiếp theo là ván trượt sử dụng năng lượng mặt trời
MC: Ván trượt có thể có tốc độ ngang với xe hơi
Vậy tức là có thể đuổi theo xe hơi rồi?
Tốc độ 100km/h
Nếu tốc độ là 100km/h đứng lên như thế này
Sức gió rất lớn nhưng Conan vẫn trụ vững
Cho nên mới nói: Lực chân của Conan rất mạnh.
Bên trong ván trượt được thiết kế như chiếc xe hơi cỡ nhỏ phải k?
Không có, k có
Không có thiết kế sao?
---
MC: Trong tập phim Count down to Heaven (M5)
Vì muốn cứu Genta và lũ nhóc
Chiếc ván trượt kêu “Vèo” 1 tiếng rồi bay vút qua cây cầu gãy
Sau đó Conan bay sang bên đó rồi
Chiếc ván trượt bị hất rơi xuống bên dưới rồi hư mất
Mọi người ai cũng lo lắng hỏi “Không biết Conan-kun có sao k?”
Không hổ danh là Conan
***
Tiếp theo chính là đoạn “Conan thật sự là cậu bé lợi hại”
Có 1 cảnh, Conan dùng giọng nói của mình để báo tin cho 110
Trong tập “Full score of fear” (M12)
Conan: ê… ê… ê…
Reiko: nhưng mà, nhìn xem, đằng đó có 1 cái điện thoại treo trên tường kìa
Conan: khi ta quay số gọi, đt sẽ phát ra âm thanh “pi po pa” đúng k?
Vì thế, nếu chúng ta có thể tạo ra âm thanh đó…
Reiko: thì có thể gọi đt được rồi.

MC: quả banh ra rồi
Nhắm xong rồi
Sau đó đá đi
Thật là đẹp đây đã là kỳ tích rồi
Đẹp quá
Lợi hại quá đúng không?
Đẹp quá đi!
Xin chào, trung tâm 110 xin nghe
MC: trong tập phim này, gọi được 110 đã là rất tài giỏi rồi
Nhưng tôi rất muốn mọi người chú ý kỹ hơn
Khoảng cách trong đoạn phim này
Rõ ràng là nửa thân dưới của Conan rất lợi hại đúng k?
Bởi vì thước phim đó đâu có dùng giày tăng lực đâu
Ể? K có dùng sao?
Không có không có
Cú đá bình thường thôi mà có thể đá trúng thì quá giỏi rồi
Lại k làm điện thoại bị hư là đúng đẹp luôn
Đúng rồi ha!
Cứ ở bên cạnh điện thoại la “A a a…”
Chắc bại não quá tôi nói đúng k?
Thiệt lợi hại
Chuyện này rốt cuộc là có thật k nhỉ?
Tôi muốn hỏi 1 chút
Hỏi Gosho sensei hả?
Conan-kun
Conan: Hai!
MC: Conan-kun, em có rất nhiều thiết bị đúng k?
Đợi chút đã đây là giọng lồng tiếng cho Conan mà
Ai lồng tiếng vậy?
Conan tại sao em có thể gọi điện cho 110 được vậy?
Conan: tại vì sao hả? hình như em có perfect pitch á! (k bít dịch làm sao^^)
MC: anh k đồng ý đâu
Không sai Conan-kun mù nhạc mà
Không phải nổi tiếng mù nhạc sao?
Conan: tuy em k thể hát được, nhưng cũng đã từng dựa vào âm nhạc để giải quyết vụ án mà
MC: vậy lúc hát chịu khó cố gắng thêm tí nữa hen.
Conan: ng ta thực sự k có biết hát mà.
MC: ở đây, anh [tên] hỏi Conan-kun 1 vấn đề.
Cuối phim Conan thường hay nói “Ba’arou” đúng k?
Đúng rồi chính là Ba’arou của Bake ne.
Conan: Ba’arou!
MC: lợi hại thật.
Conan: Em sẽ xấu hổ đấy
MC: Conan cũng biết nói xấu hổ sao?
Chữ “Ba’arou” này khiến chúng tôi chết mê chết mệt đấy
---
Conan trong Movie thường gặp phải nguy hiểm
MC: Conan-kun, trong bộ phim lần này em k sao chứ?
Conan: thật ra thì… k sao mới lạ đó.
MC: chắc k phải vì từ trên trời bị quăng xuống đó chứ
Cho dù bị rơi xuống, nhưng lực cánh tay mạnh thì cũng k sao đâu
Có thể bay lên k?
***

Phần 2 sẽ được post sau ^^

Hạnh phúc trong mắt mẹ (sưu tầm)

Link nguồn: http://vn.news.yahoo.com/muc/20110212/ttn-hanh-phuc-trong-mat-me-bbce606.html
Tác giả: Bùi Thu Hoàn

Con gái hỏi mẹ: Trong chuyện tình cảm bố con là người thế nào? Mẹ chép miệng: Bố con ấy à…khô như ngói.

Con gái chưng hửng. Vì trong suy nghĩ và trong cảm nhận của con gái, bố không phải là người như vậy. Chỉ có điều bố là người sống kín đáo, hay giấu cảm xúc của mình. Vì điều đó, có thể mẹ chưa hiểu hết bố.

Con gái nảy ra ý định làm một cuộc “cách mạng” thay đổi suy nghĩ của mẹ về bố. Và đồng thời để bố thay đổi chính mình trong việc bộc lộ tình cảm với mẹ. Vì thực tế, con gái biết rất rõ: Bố yêu mẹ nhiều thật là nhiều.

Một buổi chiều, con gái nhắn tin rủ bố đi coffee. Bố nhận lời và đến đúng hẹn, trên khuôn mặt dẫu cố tỏ ra điềm tĩnh nhưng con gái vẫn biết bố đang lo lắng vì cái việc mà từ trước đến nay con gái chưa từng làm.

- Con có việc gì cần bố tư vấn phải không?

Bố chủ động gợi chuyện.

Con gái đã chuẩn bị bài vở rất kỹ lưỡng nên nhập vai rất tốt:

- Bố ạ,với tư cách của một người đàn ông, bố thấy con là cô gái như thế nào?

- Con gái bố làm gì có điểm nào chê được đâu.

- Thế mà có người lại cho rằng con là người khô khan…thế mới buồn chứ.

Con gái cố nặn cho khuôn mặt của mình một vẻ rầu rĩ… khiến bố phải an ủi ngay:

- Có thể do cách con thể hiện tình cảm khiến người ta hiểu sai về con. Con thử thay đổi xem.

- Liệu có thay đổi được không bố?

- Bố nghĩ là có.

Con gái biết bố đã “sập bẫy” nên nhanh nhẩu:

-Vậy thì bố cũng phải thay đổi đi nhé. Một người sống tình cảm như bố mà bị chê là khô như ngói thì…thật là buồn.

Tiết lộ của nó đã chạm phái trí tò mò của bố. Con gái “pha chế” thêm “dầu mỡ”, “mắm muối” vào khiến cho sự việc trở nên nghiêm trọng.Và khi con gái thú nhận người đưa ra nhận xét đó là mẹ thì mặt bố tiu nghỉu... Con gái nhân cơ hội này, tư vấn cho bố những chiêu thật “độc” để “tái” chinh phục mẹ, để mẹ phải đính chính rằng nhận xét của mẹ về bố là chưa chuẩn.

- Hôm nay là ngày lễ tình yêu, quà và hoa con đã chuẩn bị sẵn rồi. Giờ bố chỉ việc hẹn hò mẹ thôi.

Thường ngày bố nghiêm khắc là thế, vậy mà khi nó nhắc đến chuyện hẹn hò, mặt bố đỏ lựng…bối rối...luống cuống trông chẳng khác nào một chàng trai mới yêu. Trước khi rời khỏi quán, con gái còn nhìn bố dặn dò:

- Bố phải thể hiện thật tốt. Đừng có nói với mẹ là do con bày trò ra đấy nhé.

Bố lườm con gái một cái thật là yêu. Con gái nhảy chân sáo ra khỏi quán.

Chiều mẹ đi làm về với một bó hoa (còn gói quà chắc đã được giấu trong túi xách).. Con gái giả vờ đò đưa:

- Hoa ở đâu mà đẹp thế mẹ?

- Ờ…hôm nay sinh nhật một đồng nghiệp trong phòng mẹ nhiều hoa quá nên phát cho mỗi người một bó mang về nhà cắm cho đỡ phí.

Con gái tủm tỉm cười vì lần đần tiên phát hiện ra mẹ nói dối. Và vì con gái đã nhìn thấy niềm hạnh phúc rạng ngời trong đôi mắt mẹ.

****

Có ngộ không khi mình đọc và có cảm giác thích thú khi nghĩ đến đứa con gái trong tương lai của Shinichi và Ran Kudo cũng hành động hệt như vậy ^^ Con gái hỏi Ran bố thế nào, rồi con gái bày cho Shin cách bày tỏ tình cảm... Iu nhỉ ^^

Thứ Năm, 10 tháng 2, 2011

Tình yêu Ran Mori - tình yêu DC

Nếu nói tôi càng ngày càng yêu thích DC là do ảnh hưởng của Ran thì quả không ngoa. Ran nhân hậu, chính nghĩa, đảm đang, kiên cường, dũng cảm, bướng bỉnh,… tuy cũng rất mau nước mắt nhưng tôi yêu tất cả những điều đó. Tôi yêu tất cả những nét vẽ tạo nên con người của Ran Mori.


Tình yêu là mù quáng chăng khi tôi nhận ra mình yêu luôn cả những người mà Ran yêu mến…

Có vẻ như cư dân mạng đang làm ầm ĩ lên, xem Haibara Ai là tình địch của Ran. Có lẽ tôi sẽ ghét Ai nếu không có lần liều mạng cứu Ai của Ran. Em lao khỏi cốp xe, chạy vội trong luồng đạn để ôm lấy thân hình nhỏ nhoi ấy. Em biết nguy hiểm chứ, nhưng em vẫn liều mình. Vì sao vậy? Em luôn khiến tôi trằn trọc suy nghĩ, liệu là tôi thì tôi có làm như em không? Còn một câu hỏi khác nữa cũng khiến tôi phải mất ăn mất ngủ: Ai liệu có xứng đáng để cho em cứu?Hahaha…tôi tự cười mình. Tôi quá ích kỷ nếu so với một thiên thần như em. Em cứu người đâu cần lý do, em cứu chỉ vì đơn giản: Đó cũng là một con người. Em thật nhân hậu... Em khiến tôi cũng yêu Ai-chan đấy, Ran Mori ạ!

Nhân hậu nhưng không đồng nghĩa với yếu đuối, ngược lại em vô cùng mạnh mẽ. Em không phải là loại người chỉ biết ngồi đợi người khác đến cứu, em biết đấu tranh (dẫu trong tình yêu, em là người chờ đợi đấy, nhưng thề với trời là tôi yêu luôn tính cách ấy của em ^^) Em lao theo chiếc xe đang chực đâm xuống vực để cứu Sonoko, biết đâu em sẽ chết với tình bạn cao đẹp ấy, biết đâu em sẽ bị tật nguyền chỉ vì dùng hết sức phá vỡ kính xe, biết đâu… bao tình huống xấu có thể xảy đến với em…. Em liều mình chống chọi với lũ cá mập đang khát máu cô bạn thân, bởi cô ấy đã nói “Ran, I only trust you to watch my back”… Thế đấy, em khiến tôi mê tít cô bạn hám boy của em ^^

Đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, liệu em có bao giờ do dự về hành động của mình? Có thể em sẽ chết vì hành động “dại dột” là cứu tên sát nhân muốn giết em đấy… Haizzz…Em giơ đôi tay ra cứu tên sát thủ ấy, khiến cho linh hồn tội lỗi kia chợt tỉnh giấc… Thế đấy (lại thế đấy), em chạm tới trái tim tôi, giúp tôi nhận ra phần góc khuất bí ẩn trong trái tim con người ấy_Vermouth. Nếu hỏi tôi cảnh nào về Ver mà tôi thích nhất, tôi sẽ không ngần ngại nói ngay: Chính là lúc câu “Move it! Angel!” phát ra từ miệng bà ấy. Rồi từ đấy cái tên Angel đến với em như lẽ thường tình nhất, như mỗi sáng mặt trời mọc ở hướng Đông, xế chiều lại lặn ở hướng Tây. Tôi phải cảm ơn bà vì bà đã yêu quý em đến như vậy. Đôi tay thấm đẫm máu người của bà ấy lại không nỡ giết em… Ôi… sao tôi yêu cái khoảnh khắc ấy đến thế. Chính em, CHÍNH EM đã cảm hóa được người đàn bà ấy… Chính em đã giúp tôi yêu bà…

Một người khác nhé… hmmm… Shuuchi Akai, nhân vật này có vẻ bí ẩn và thu hút không biết bao nhiêu otaku mê mẩn không kém Ver nhỉ. Nhưng cảnh tôi thích nhất ở anh, đó chính là lúc con người ấy từ buồng điện thoại bước ra, nhìn thấy Ran đang đứng khóc. Có ngộ không khi tôi thích anh chỉ vì Ran gợi nhắc anh nhớ đến một người khác? Và hơn thế nữa, tôi thích luôn Akemi chỉ bởi lẽ người khác cảm thấy cô ấy và Ran giống nhau… Thế đấy…. *thở dài* …Tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại như vậy nữa…


Khó xử nhất vẫn là với Shinichi. Ban đầu có vẻ đơn giản, vì Ran yêu Shin, nên tôi cũng yêu Shin, thế thôi… nhưng dần dà…mọi việc trở nên quá phức tạp (đối với bản thân tôi). Bạn cứ thử nhìn người bạn yêu ngồi khóc vì thương nhớ người khác xem, lúc đó bạn có tức điên lên không??? Ôi thôi thôi…. Tôi sôi cả máu lên ấy chứ…=>căm hận Shin….
Sau đó nhìn sang thấy Conan gương mặt thểu não (chắc hắn ta biết rõ mình đã làm cho Ran buồn đây mà) => không giận hắn lâu được vì hắn cũng đâu có muốn….
Nhưng cuối cùng, Ran vừa nhìn thấy Conan lại mỉm cười (dù là cười gượng thôi cũng khiến lòng tôi đau như cắt) => hết điên nay điên lên lại.
TẠI SAO CHỨ? Shin và Conan là 1 người thôi đấy Ran ơi, sao em có thể vừa buồn vì hắn đấy rồi lại cười ngay cũng vì hắn ta… Tôi muốn băm vằm Conan ra làm trăm mảnh, ghép lại thành 1 Shinichi để tặng Ran… Hừ hừ hừ….
Nhưng mà…. Nhưng mà… tôi cũng thích Conan lắm lắm… tôi cũng yêu Shinichi lắm lắm… Sao tôi nỡ ghét 2 người đó khi họ là người Ran yêu mến chứ…. Tôi chỉ mong Shinichi mau chóng có biện pháp nào đó để Ran hết buồn (thay vì gọi điện thoại chỉ để nói vớ va vớ vẩn thì vào thẳng vấn đề luôn đi: “I miss you”, “I love you”,… đấy… cứ bộp vào mà nói… hừ…)

Tôi chỉ mong Ran Angel được hạnh phúc. Mỗi tối trước khi ngủ vẫn thầm gọi Ran… mỗi sáng thức dậy lại nghĩ ngay hôm nay rảnh lúc nào để lên mạng xem hình Ran, coi clip ShinRan, đọc fic ShinRan, 8 đủ thứ với FRA… Thế đấy, tạm thời hạnh phúc đối với tôi chỉ là mong Ran hạnh phúc. Chẳng biết ngày mai có còn yêu Ran như bây giờ hay không, con người vốn đâu biết trước được tương lai, nhưng thôi, hôm nay ta yêu thì ta cứ yêu cho hết lòng hết dạ vậy (giống như Ran vậy đó ^^).

Ran_ mãi dõi theo một bóng hình


Đôi mắt buồn nhưng không lạnh lẽo. Đôi tay đảm đang vẫn không quên kề bên chiếc điện thoại_vật duy nhất gắn kết EM và ANH. Ánh mắt xa xăm đang tìm kiếm một bóng hình. Nhưng EM nào ngờ, hình bóng EM chờ đợi cũng đang dõi theo nhìn EM.
"Chị đã chờ đợi 10 năm. Vậy nên, thêm 10 năm nữa cũng không sao"
TÔI vốn chẳng thể nào hiểu được EM. Cứ chờ đợi mãi một người phải chăng do EM khờ dại. EM đâu thể chắc người đó cũng yêu EM, EM đâu dám chắc người đó không thay lòng... nhưng EM vẫn đợi...
Tình cảm của EM đã rung động trái tim TÔI. TÔI cũng yêu EM giống như ANH yêu EM vậy.TÔI biết mình can đảm hơn ANH vì tôi dám thổ lộ... nhưng nào có ích gì, tình cảm EM cần là của ANH chứ không phải của TÔI.
Chàng trai kia, can đảm lên! Hãy nói với EM là ANH cũng yêu EM. Hãy thay TÔI mang đến cho EM hạnh phúc.

Shinichi_Ran mãi mãi bên nhau

Tên nguyên văn: 新兰永恒

Nguồn: http://conan.manmankan.com/201012/6437.html

Người dịch: Qiong Zhu
***
Lần đầu cậu và cô gặp nhau, họ còn bị cha mẹ ôm trong lòng. Cha mẹ của họ đang uống trà, trò chuyện. Hai đứa trẻ lanh lợi vẫn còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, im lặng nhìn đối phương, đôi mắt chớp chớp, âm thầm nghĩ: Cậu ấy/ Cô ấy là ai vậy? Bàn tay mũm mĩm của cậu kéo lấy ngón tay to to ngắn ngắn của cô. Cha mẹ họ cười lên.
Cậu, tên Kudo Shinichi.
Cô, tên Mori Ran.

Cậu cùng cô học chung một trường tiểu học, chỉ là không cùng lớp. Cậu bắt đầu đá banh, cô bắt đầu luyện không thủ đạo. Họ có thể cùng nhau đi học, cùng nhau ra về. Trên vai xách theo chiếc ba lô bé bé, có đôi khi còn nắm tay nhau; tay của cậu đã không còn mũm mĩm như ngày nào, ngón tay cô cũng bắt đầu thon thon gọn gọn. Ánh chiều tà chiếu rọi họ, đổ lên chiếc bóng dài dài. Làm sao nói hết bao nhiêu ấm áp ngọt ngào.
Cậu, có cái tên trẻ con, Kudo Shinichi.
Cô, có cái tên đáng yêu, Mori Ran.


Cậu và cô lại cùng học chung một trường trung học. Cậu đá banh càng ngày càng giỏi, không thủ đạo của cô cũng càng ngày càng lợi hại. Họ cũng vẫn cùng nhau đi học, cùng nhau tan học. Chiếc ba lô không còn là loại đeo sau lưng nữa mà đổi thành đeo một bên vai, họ cũng không nắm tay nhau, chỉ là thỉnh thoảng khi qua đường, cậu sẽ theo thói quen mà nắm lấy tay cô, qua đường xong lập tức lúng túng thả ra ngay. Ánh chiều tà chiếu rọi họ. Tuy rằng có chút khoảng cách ở giữa, nhưng bức họa đó trọn vẹn đến nghẹn lời.
Cậu, có cái tên chu đáo, Kudo Shinichi.
Cô, có cái tên dịu dàng, Mori Ran.

Cậu và cô học từ lớp 10 lên lớp 11. Cậu trở thành vị cứu tinh của cảnh sát Nhật bản; tên của cô ngày càng xuất hiện nhiều hơn trong các cuộc thi không thủ đạo. Cậu bắt đầu nhận được rất nhiều thư tình của các nữ sinh, cậu sẽ đắc ý mà khoe với cô, nhìn cô chau mày nói: “Cậu không chịu tìm một cô gái để qua lại đi?” Sau đó trong lòng cậu có chút mất mát, bởi vì, cậu đã thích cô mất rồi. Cô bắt đầu có những nam sinh theo đuổi, nhưng cô đều nghiêm túc từ chối, cô nhìn thấy những bức thư tình cậu nhận được, trong lòng có chút nhoi nhói, bởi vì, cô cũng thích cậu mất rồi. Cậu yêu cô nhưng lại không có dũng khí nói ra; cô yêu cậu nhưng cũng không có can đảm thổ lộ.
Cậu, có cái tên nhút nhát, Kudo Shinichi.
Cô, có cái tên thẹn thùng, Mori Ran.

Cậu và cô đi khu vui chơi. Cậu cứ kể chuyện Sherlock Holmes của cậu, cô lắng nghe có chút không kiên nhẫn. Họ chơi hết các trò của khu vui chơi, cậu còn phá một vụ án. Chính là lúc họ sắp về nhà, cậu hình như phát hiện ra thứ gì đó thú vị, vẫy tay bảo cô về trước. Cô trở về, có một dự cảm không tốt. Cậu biến mất khỏi cuộc sống. Không có hình bóng cậu, chỉ có giọng nói không đổi, cách một thời gian lại từ sợi dây điện thoại nho nhỏ kia truyền qua. Cậu gác máy rồi, dựa vào cửa buồng điện thoại thở dài, thì ra cô thích cậu. Cô gác điện thoại xong, ngồi khóc trong im lặng, cậu không biết là cô thích cậu sao?
Cậu, có một cái tên khác, Edogawa Conan.
Cô, có cái tên khiến người khác đau lòng, Mori Ran.

Cậu và cô vẫn sống chung, chỉ là cô không hay biết. Cậu-17-tuổi biến mất rồi, cậu-7-tuổi thay thế cậu-17-tuổi bảo vệ cô như xưa. Mỗi ngày cậu cùng cô cũng vẫn ở cạnh nhau, chỉ là cậu bị thêm một phần áp lực, cậu phải tiêu diệt tổ chức đã làm cậu trở thành 7 tuổi, sau đó chính miệng nói với cô, cậu yêu cô, từ lâu đã yêu cô. Cô vẫn cười trong cuộc sống, chỉ là lẩn khuất trong nụ cười đó là sự mệt mỏi, cô tin rằng cậu nhất định sẽ trở về bên cạnh cô, sau đó cô sẽ nói với cậu, cô yêu cậu, từ lâu đã yêu cậu.
Cậu, có cái tên biết giả vờ dễ thương, Edogawa Conan, cũng là Kudo Shinichi .
Cô, có cái tên quen chờ đợi, Mori Ran.

Cậu và cô vẫn sống bình thường bên nhau. Cậu quen gọi cô là “chị”; quen để cô lau giúp hạt cơm còn sót lại trên miệng sau khi ăn; quen nhìn thấy nụ cười của cô; quen để cô chăm sóc, nhưng cậu hiểu rằng, sẽ có một ngày, cậu-thật-sự sẽ trở về, sẽ chăm sóc cô. Cô quen với việc bên cạnh có một âm thanh nhút nhát gọi mình là “chị”; quen nhìn thấy gương mặt tươi cười đang nuốt cơm mình nấu; quen nhìn thấy nụ cười đáng yêu của cậu; quen chăm sóc cậu, nhưng mà, liệu có ai biết rằng, cô cũng hy vọng cậu-của-trước-đây có thể trở về chăm sóc cô?
Cậu, có cái tên biết tự giấu mình, Edogawa Conan, cũng là Kudo Shinichi.
Cô, có cái tên giống như thiên sứ, Mori Ran.


Cậu và cô rời xa nhau. Cậu bắt đầu một mình nỗ lực điều tra tất cả về tổ chức, rời xa cô, bởi vì không muốn cô gặp bất cứ nguy hiểm gì. Cô lại phải bắt đầu bắt bản thân quen, quen với việc không có cậu-17-tuổi, cũng không có cậu-7-tuổi, buộc bản thân sống tự lập. Mỗi sáng thức dậy một mình chải răng, nhưng cũng không quên bôi thêm 1 phần kem đánh răng; làm bữa sáng cho mình, nhưng cũng theo thói quen làm thêm 1 phần ăn sáng đầy đủ chất dinh dưỡng khác…
…sau đó, cô dần dần quen với việc không có hình bóng của cậu, cũng không có âm thanh của cậu.
Cậu, có một cái tên dũng cảm, Edogawa Conan, cũng là Kudo Shinichi.
Cô, có một cái tên cô quạnh, Mori Ran.

Fan Shin-Ran luôn tin rẳng : Shin-Ran sẽ có một kết cục tốt đẹp.
Kudo Shinichi_Mori Ran, Shin-Ran nhất định mãi mãi ở bên nhau!

只与爱情有关… (Chỉ còn tình yêu tồn tại)

Link: http://tieba.baidu.com/f?kz=854222556
Tác giả: 冬晴boring
Dịch giả: Qiong Zhu
Chương 1:

Part 1.


Năm đó có cậu trai 7 tuổi, có cô gái 17 tuổi. Cậu trai ấy tên Edogawa Conan, cô gái ấy tên Mori Ran…

Trên đường đi học về, đội thám tử nhí chạy nhảy đằng trước ríu ra ríu rít gây huyên náo, đằng sau Sonoko vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện với Ran.

“Chị Ran ơi, sao chị xách nhiều đồ thế?” Conan dùng đôi mắt cún-con-dễ-thương-vô-tội để hỏi.

Ran đang nhìn người đang bước đến gần mình, cô cất tiếng: “Bác sĩ Araide.”

Conan quay đầu lại nhìn: “Thiệt tình… sao lại là hắn ta!”

Araide đáp lời: “Ran, thuốc lần trước anh đưa, em đã dùng hết rồi đúng không? Hôm nay tình cờ đi ngang qua nên anh đem một hộp khác đến cho em đây.”

“Chị Ran, chị bệnh ạ? Thuốc gì vậy chị?” Ayumi lo lắng hỏi.

“À, không sao đâu, chỉ là sắp tới cuộc thi karate rồi nên gần đây chị luyện tập hơi nhiều, lần trước bị thương chút xíu ở chân nên đi tìm bác sĩ Araide khám, chị sợ ảnh hưởng đến cuộc thi thôi.” Ran nói xong quay đầu về phía bác sĩ Araide “Cám ơn anh, bác sĩ, anh gọi điện thoại để em sang lấy được rồi, phiền anh đi một chuyến!”

Ngay lúc đó, Sonoko túm lấy cổ áo của Conan_người nãy giờ lăng xăng nhìn ngó nghiêng đôi chân của Ran: “Này, nhóc con, mày chạy tới chạy lui xung quanh chân của Ran làm gì vậy?”

“Dạ, em chỉ muốn xem vết thương trên chân chị Ran thôi chị Sonoko ạ.”

Ran bất giác đỏ mặt, kéo Conan lại gần rồi nói nhỏ: “Conan, c-chuyện đó… chị chỉ bị thương 1 chút ở chân, chỗ… h-hơi cao 1 tí thôi.”

“Cái gì???” Conan lập tức chiếu 1 tia nhìn bén như dao cạo về phía bác sĩ Araide, nhướn nhướn chân mày, lòng thầm rủa: “Biết ngay mà, cái tên suồng sã này…”

Bác sĩ Araide mãi trò chuyện với Ran nên không chú ý đến luồng sát khí đang tới gần.

“Bác sĩ Araide,” Ran nói “nếu anh đã đến đây rồi thì mời anh lên nhà em ngồi chơi. Ba em hôm nay ra ngoài có việc, mọi người đến nhà em ăn cơm cũng không phải kiêng dè gì cả.”
Genta lập tức chạy ngay đến cạnh Ran: “Chị Ran ơi, có sushi lươn không ạ?”

“Tất nhiên là có rồi.” Ran mỉm cười trả lời.

Araide hất nhẹ cặp kiếng, cười rồi nói: “Vậy thì nghe theo em vậy! Để anh xách đồ đạc hộ em, hình như rất nặng thì phải?”

“Không nặng chút nào đâu, nặng thêm 10 lần Ran cũng xách nổi mà” Airade vừa dứt câu thì Sonoko đã lên tiếng ngay: “Những thứ này đều là quà của fan hâm mộ tặng Ran, anh không biết từ khi Shinichi nghỉ học đến nay, đã một năm rồi, số đào hoa của Ran cứ tăng vùn vụt í chứ. Trước đây đều do Shinichi một mình độc chiếm Ran, bây giờ…”

Conan liếc mắt nhìn Sonoko: “Này này, Sonoko kia, cái gì mà độc chiếm hả?”

Mitsuhiko hỏi Ran: “Phải rồi, chị Ran ơi, lúc chị thi đấu tụi em đi xem có được không?”

“Đương nhiên là được rồi.” Ran đáp.

Ayumi tiếp lời ngay: “Vậy anh Shinichi có đến cổ vũ cho chị Ran không?”

Đột nhiên tất cả mọi người đều ngừng lại trong giây lát, Ai liếc nhìn Conan, người đang cúi gầm mặt như muốn thách đấu với hòn đá dưới chân mình. Ran ngây người ra một lúc, rồi lập tức mỉm cười, nói: “Chị sẽ thông báo cho anh ấy biết, nhưng mà… hình như gần đây anh ấy rất bận.”

Mọi người lại tiếp tục vui cười nói chuyện cho đến khi tới văn phòng thám tử Mori. Ran nhanh chóng đeo chiếc tạp dề một cách thành thục rồi tiến vào nhà bếp bắt đầu công việc nấu nướng.

Conan bước lại gần Ai_người vừa nhấm nháp ly kem, vừa lật cuốn tạp chí thời trang của Ran_cậu nói: “Ê, Haibara, từ khi nào cậu có hứng thú với tạp chí của thiếu nữ vậy?”

Ai ngước lên trừng mắt nhìn Conan: “Vô duyên”

“Hmmm… có chuyện này…” Conan ấp úng “thật ra, tớ muốn hỏi cậu, thuốc giải của aptx4869, cậu điều chế đến đâu rồi? Tớ có thể làm chuột bạch miễn phí cho cậu…”

“Do cậu muốn trở lại làm Shinichi để tham gia cuộc thi của Ran đúng không?” Ai nói giọng vô cảm. “Tớ nói cho cậu biết, đừng nói là bây giờ hiệu quả của thuốc cìn chưa ổn định, cho dù ổn định rồi cũng phải quan sát xem có phản ứng phụ nào không đã. Nếu như…”

“Được rồi, được rồi. Tớ chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, làm gì mà cậu nói nhiều vậy.” Conan ngượng ngùng vì bị đi dép trong bụng, bỏ đi không nói thêm lời nào.

Ai ngước lên nhìn Ran đang bận rộn làm bếp, thì thầm với bản thân: “Có lẽ, quay về rồi lại bỏ đi đối với cô ấy lại là việc đau khổ nhất.”

****

“Ran ơi, cố lên…”

“Ran tuyệt quá đi…”

“Kẽ hở kìa Ran, nhanh lên, chộp lấy chỗ sơ hở đó mà hạ gục hắn ta đi…” Tiếng cổ động viên trên sân làm cho không khí sôi sục hẳn lên. Heiji liếc nhìn gương mặt đỏ hồng lên vì quá háo hức của Kazuha và Sonoko rồi nói: “Đồ ngốc, bà chị ở văn phòng thám tử nghe không thấy đâu.” Sao đó cậu lập tức quay sang đối diện với Conan, hạ giọng nói: “Kudo, cậu không gọi điện thoại cổ vũ cho “chị Ran” của cậu sao? Nhìn xem bên kia có đám theo đuổi Ran, người thì đem theo poster, người thì cầm theo ống nhòm để nhìn rõ hơn, cậu một chút cũng không khẩn trương sao?” Heiji vừa nói vừa thích thú quan sát biểu hiện trên gương mặt  của Conan. “hình như là không còn ai nhớ đến cậu bạn thanh mai trúc mã của Ran nữa rồi, cậu cũng không có bất cứ động tĩnh gì sao?” cậu tiếp tục nhìn Conan rồi nở nụ cười ma mãnh nhất có thể.

“Xùy, cậu tưởng tớ cũng không tự tin như cậu sao?” Conan trả đũa không mảy may lưu lại dấu tích. Heiji ngay lập tức đứng bật dậy khỏi ghế ngồi: “Cái gì? Tớ mà không tự tin á?”

“Heiji, mau lên, nhìn xem, Ran thắng rồi kìa!” Kazuha hào hứng nói.

“Tớ biết chắc là vậy mà, Ran là giỏi nhất” Heiji bị Kazuha cùng Sonoko “quần” cho 1 chặp mới tha.

Ê, Kudo,” cậu quay lại thì Conan đã biến mất dạng. “Ủa? Hắn ta đi đâu rồi?” Heiji vội tìm bóng dáng cậu nhóc nhỏ trong đám đông đang vui mừng reo hò.

“Nè, Heiji, sao Conan lại ở bên cạnh sàn trao giải vậy?” Kazuha lay lay tên bạn, Heiji nhìn theo hướng chỉ tay của cô bạn, lập tức mắt chữ O miệng chữ A. Chỉ nhìn thấy Conan tay ôm bó hoa tươi xấp xỉ thân người mình, leo lên sàn trao giải. Tiếp đó… tiếp đó thì cả sân đấu cười ồ lên. Heiji “không nhẫn tâm” nhìn thấy cậu bạn, bèn nhắm chặt mắt lại: “Không phải chứ, Kudo, cậu cũng có ngày hôm nay hả? Sao lúc này lại lăn đùng ra té vậy? Thiệt tình mà…” Conan ở trên sàn trao giải,  miệng nhếch lên thành một đường cong, cố gắng làm như không có chuyện gì, đưa tay đỡ cái giá đỡ mic, nhặt cái mic đang lăn lóc bên cạnh, bước đến cạnh Ran-đang-kinh-ngạc, nói rõ ràng rành mạch từng chữ:

“Anh Shinichi nhờ em đem hoa đến tặng cho chị Ran…”
“Anh Shinichi nhờ em đem hoa đến tặng cho chị Ran…”
“Anh Shinichi nhờ em đem hoa đến tặng cho chị Ran…”
            …
Không phải chứ?” Thì ra micro đang bật, cả hội trường vang vọng tiếng nói của một cậu bé 7 tuổi “Anh Shinichi nhờ em đem hoa đến tặng cho chị Ran…”
Sân vận động nóng bức ngay tức khắc được thổi một luồng gió mát, kế đó sôi sục hẳn lên. Tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay, tiếng cười, tất cả hòa quyện lại với nhau.

Ran ngơ ngác nhìn bó hoa trên tay…cũng chẳng biết làm sao mà Conan kéo được cô đến nơi nhận  giải nữa. Heiji liếc nhìn Kazuha đang đứng bên cạnh, rồi thầm rủa: “Chẳng phải rất tự tin sao? Xùy ~~~”

***